[Warhammer Age of Sigmar] Idoneth Deepkin V: Mối nguy vô hình (Phần I)

[Warhammer Age of Sigmar] Idoneth Deepkin V: Mối nguy vô hình (Phần I)

Người Idoneth Deepkin không chỉ cần những linh hồn đánh cướp được mà còn cần cả sự bí mật để tồn tại, sự cô độc với họ như không khí với sinh vật trên cạn – yếu tố tiên quyết để duy trì sự sống. Hàng thiên niên kỷ trôi qua và công cuộc mai danh ẩn tích của người Deepkin vẫn được đảm bảo, dù một kỷ nguyên mới đang tiến sát lại gần Tám Cõi. 

Mỗi phe phái người Idoneth vốn luôn phải đảm bảo một lượng linh hồn cực lớn để duy trì lượng dân cư trong các vương quốc dưới đáy biển,. Tuy vậy, để phát triển giàu mạnh thì cần vô số linh hồn nữa. Dù những người Idoneth đầu tiên đã phải vật lộn với khó xử đạo đức khi phải cướp bóc linh hồn của người khác để cứu sống giống loài của chính mình thì ngày nay quan niệm ấy đã không còn nữa. Suốt Thời đại Hỗn Mang và cả Thời đại Sigmar,người Deepkin vẫn lao lên bờ đánh cướp bởi với họ cướp bóc linh hồn đã trở thành một lối sống. 

Hàng thiên niên kỷ trôi qua, người Idoneth đã mài dũa lực lượng, chiến thuật và thậm chí cả phép thuật không chỉ để hoàn thiện những cuộc đột kích chớp nhoáng của mình mà còn để ngăn chặn các giống loài khác phát hiện ra sự thật đằng sau chúng. Họ tấn công bất ngờ và chớp nhoáng, đột ngột tiến sâu vào hàng ngũ kẻ thù dưới lớp sương mù từ phép thuật thiên hải. Tuy nhiên, những cuộc xâm lược này không phải những cuộc đột kích điên cuồng của mấy tay mọi rợ khát máu, bởi người Idoneth là aelf, và tất cả những gì họ làm chính là tiếp cận mục tiêu với độ chuẩn xác và kỹ năng cao cấp nhất. Công cuộc này đòi hỏi sự kết hợp nhuần nhuyễn giữa sức mạnh quân sự và phép thuật biển sâu. 

Dù đáy sâu là mục tiêu tấn công thường ngày của những thủy quái ăn thịt độc ác nhưng nó lại chẳng có chút liên đới gì tới những hoạt động xây dựng nền văn minh trên đất liền, và cũng chẳng kẻ nào có mục tiêu chính trị hoặc có ý định giao thiệp với những đáy sâu. Những chủng tộc đất liền biết đến người Idoneth không coi khao khát ẩn dật của họ là một sự lánh đời tầm thường mà là một chủ nghĩa biệt lập hoang đường. Người Deepkin có thể đi đi sâu nữa sâu mãi vào lòng đại dương chỉ để dấu đi tung tích của chính mình, và họ thường xuyên làm vậy.

Cuộc đột kích của người Deepkin

Cuộc đột kích của người Deepkin

Các Tidecaster của người Deepkin là những bậc thầy về hải lưu và dòng chảy. Bằng tốc độ không thể tưởng tượng nổi, phép thuật của họ có thể đưa cả một đội quân băng qua biển khơi lên tới đất liền trong nháy mắt. Với phép thuật hùng mạnh như vậy, người Idoneth có thể dễ dàng mở những cuộc đột kích tại bất cứ bờ biển nào họ thích. Không những vậy họ còn sử dụng sông ngòi kênh rạch như phương tiện di chuyển trong đất liền. Bởi thế họ có thể lựa chọn bất cứ mỏ linh hồn nào và để những Soulscryer dẫn đường  tới địa phương màu mỡ nhất. Hầu đa các phe phái người Idoneth đều vô cùng cẩn thận để không khai thác quá đà bất cứ một địa phương nào, những cuộc tấn công của họ thường được giãn cách qua một vài thế hệ mục tiêu. Những kẻ già nhất giữa đám con mồi có thể còn nhớ gì đó về truyền thuyết của khu định cư bỏ hoang và các thụy nhân (sleeper) gần đó, hay những câu chuyện truyền khẩu về những con quái vật biển bơi trên đất liền, nhưng hầu như không có một nhân chứng nào còn sống sót để nhận biết bọn họ. 

Bóng hình thần thánh của Mathlann – hiện thân không chỉ của thần biển cả mà còn là tất cả Cổ Thần của người Aelf xưa kia.

Bóng hình thần thánh của Mathlann – hiện thân không chỉ của thần biển cả mà còn là tất cả Cổ Thần của người Aelf xưa kia. 

Một số kẻ từng nhìn thấy người Deepkin và may mắn sống xót có thể dùng để gia tăng sức mạnh cho quân đội tiền phương và tăng hiệu quả cho những cuộc đột kích (vì những kẻ ấy như những con giống tiếp tục sinh sôi nảy nở, tận diệt sẽ làm cho người Idoneth khó tìm kiếm mục tiêu hơn), nhưng vẫn còn một yếu tố khác nữa. Trong biển sương mù đại dương của mình, các pháp sư Isharann và các Bóng hình thần thánh của Mathlann (Eidolons of Mathlann) có thể sử dụng năng lượng lãng quên của thủy triều và đáy sâu. Đúng là những kẻ mất linh hồn sẽ rơi vào trạng thái hôn mê, một giấc ngủ dài không bao giờ tỉnh lại. Nhưng những kẻ còn sống – những nhân chứng kinh hoàng, những lính tuần đêm tinh mắt hay thậm chí cả những chiến binh điên cuồng – đều sẽ bị mê hoặc bằng những cơn sóng vỗ du dương, những lời thì thầm yên bình theo nhịp sóng và cả những khúc ca nhân ngư êm ái của biển sâu. Những kẻ may mắn thoát khỏi trạng thái u mê thần bí ấy sẽ nhận ra rằng mình chẳng còn nhớ gì cả. Thậm chí cản những kẻ bị thương cũng chẳng gợi lại được chút gì từ những người đã tấn công chúng. 

Dù người Idoneth là bậc thầy trong việc che mờ ký ức nạn nhân bằng ma thuật mê hoặc của đại dương sâu thẳm thì lịch sử của giống loài họ đã dạy họ một bài học rằng đôi khi có những trải nghiệm kinh hoàng tới mức tâm trí không cần phải nhắc nhở thì cũng đã tự động chôn vùi chúng. 

ĐỌC THÊM:

 

← Bài trước Bài sau →
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.
Bình luận của bạn sẽ được duyệt trước khi đăng lên

Bình luận